Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2017

Truyện ngắn - Tóc ngắn đừng khóc

Hình ảnh
1. Hồi tôi học lớp Mười, cậu bạn mà tôi thích thích một người khác, thế là tôi sầu đời đi cắt ngay một quả đầu cua. Vịn vào lí đo đó, bọn lớp tôi gọi tôi là Anh Trai suốt từ đấy đến giờ. Tôi thấy cái tên đó cũng hay hay ngồ ngộ, thế nên cứ nghĩ rằng mình là con trai thật. Bằng chứng là cho đến khi học lớp Mười Hai, tôi vẫn chưa từng biết cảm giác mặc áo dài là như thế nào. Những buổi chào cờ, tôi trốn biệt trong vườn trường, hoặc là đứng lẫn vào hàng bọn con trai. Thỉnh thoảng bị bác bảo vệ bắt được, tôi cười toe, trưng ra bộ mặt nhăn nhở như một con khỉ con. Để cho dễ hình dung, bạn hoàn toàn có thể vào Facebook lớp tôi mà xem, bộ mặt nhăn nhở của tôi gần như đã trở thành đối tượng "dìm hàng” không thương tiếc quen thuộc của bọn con trai. Thế đấy, bọn chúng lúc nào cũng ôm vai bá cổ, gọi tôi là "anh" ngọt xót, vậy mà cứ sểnh ra một cái là tôi sẽ có ảnh trên Facebook ngay. Thật ra tôi cũng chẳng bận tâm lắm, xấu hay đẹp thì cũng có để cho ai ngắm đâu. Sau vụ

Một mảng của bầu trời.

Hình ảnh
Tôi quay sang nói với bạn, tớ sẽ kể một câu chuyện về cậu nhé, sẽ kể rất thật lòng. Bạn hỏi nhưng mà kể xong rồi thì đặt tên là gì được? Tôi bảo nhất định sẽ là một cái tên thật hay. Bạn gật đầu, nói kể xong thì mời tớ đi ăn bún chả nhé. Tôi đồng ý ngay, vậy là giao kèo một tô bún chả, tôi bắt đầu kể chuyện về bạn. Bạn tên Dương, cái tên nghe mát như một giọt mưa. Bạn ấy cũng dễ chịu y hệt như một giọt mưa. Buổi sáng lâu rồi, tôi ngồi làm Giải tích ở phòng tự học tầng bốn, Dương ngồi bên cạnh, lúc ấy chẳng quen biết gì mà cậu ấy thật tự nhiên, gõ gõ cái bút chì xuống bàn, nói rất vu vơ: “Rèm cửa đẹp quá, y hệt như người ta tước bầu trời thành nhiều mảnh rồi treo lên ấy nhỉ”. Tôi quay sang nhìn bạn, thấy bạn cầm chiếc bút chì làm bằng gỗ màu nâu xinh đẹp. Thế là không dưng tôi mỉm cười, bạn cũng cười, rồi bạn gọt bút chì bằng cái dao rọc giấy, tỉ mẩn như một nhà điêu khắc. Tôi thấy ngón tay bạn thon dài, mảnh dẻ như ngón tay con gái. (Những ngón tay tôi vô tình nhìn thấy một lần rồi