Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2017

Một mảng của bầu trời.

Hình ảnh
Tôi quay sang nói với bạn, tớ sẽ kể một câu chuyện về cậu nhé, sẽ kể rất thật lòng. Bạn hỏi nhưng mà kể xong rồi thì đặt tên là gì được? Tôi bảo nhất định sẽ là một cái tên thật hay. Bạn gật đầu, nói kể xong thì mời tớ đi ăn bún chả nhé. Tôi đồng ý ngay, vậy là giao kèo một tô bún chả, tôi bắt đầu kể chuyện về bạn. Bạn tên Dương, cái tên nghe mát như một giọt mưa. Bạn ấy cũng dễ chịu y hệt như một giọt mưa. Buổi sáng lâu rồi, tôi ngồi làm Giải tích ở phòng tự học tầng bốn, Dương ngồi bên cạnh, lúc ấy chẳng quen biết gì mà cậu ấy thật tự nhiên, gõ gõ cái bút chì xuống bàn, nói rất vu vơ: “Rèm cửa đẹp quá, y hệt như người ta tước bầu trời thành nhiều mảnh rồi treo lên ấy nhỉ”. Tôi quay sang nhìn bạn, thấy bạn cầm chiếc bút chì làm bằng gỗ màu nâu xinh đẹp. Thế là không dưng tôi mỉm cười, bạn cũng cười, rồi bạn gọt bút chì bằng cái dao rọc giấy, tỉ mẩn như một nhà điêu khắc. Tôi thấy ngón tay bạn thon dài, mảnh dẻ như ngón tay con gái. (Những ngón tay tôi vô tình nhìn thấy một lần rồi

tháng năm rực rỡ.

Hình ảnh
tôi đã luôn nghĩ về bạn ấy rất nhiều. những kí ức ngày ấy cứ ràng buộc tôi giống như có vết sứt ở trong lòng mà không bao giờ quên đi. mùa thu năm ấy, tôi là một kẻ mộng mơ, thích ngồi đọc sách trong thư viện nhỏ, thích mua những cuốn báo rồi bày bừa ra nhà. bạn ấy dường như thích tôi ở sự thân thiện và hồn nhiên ấy. tôi thích chạy nhảy trên cánh đồng lúa xanh ngắt vào mùa thu, như "bắt trẻ đồng xanh". mùi hương lúa thơm lự chảy trôi qua khứu giác. những ngày đẹp trời đó, bạn ấy đi bên tôi y hệt như cuốn sách viết bằng chữ tiếng anh dày cộp mà lúc nào tôi cũng mang bên mình. tình cảm bạn ấy dành cho tôi như tất cả nhữ điều tôi chân quý. dường như điều ấy khó mà có thể nói lên thành lời. nó mong manh khiến tôi ghi nhớ rất kĩ. kí ức ngày ấy dẫu có chôn vùi cũng chẳng thể phai mờ. kí ức ấy thật đẹp đẽ như giấc mơ mà người ta chẳng muốn