Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2018

99 bông hồng và 1000 chiếc lá

Hình ảnh
Buổi chiều nắng gắt nhanh chóng dịu lại bởi cơn mưa. Vị trà thanh mát quyện với lớp kem sữa trắng mịn tan trong cổ họng nhẹ nhàng. Tâm đã đợi Thanh suốt mấy tiếng buổi chiều, đã uống hết 2 cốc trà sữa mà vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu. Nhìn xung quanh, Tân thấy ai cũng có đôi có cặp, những cậu chuyện loáng thoáng chứa đựng bao bí mật  và niềm vui an lành. Bất giác cúi đầu tủi thân đến lạ. Tâm nghĩ về cơn mưa đầu tiên trong mùa Hè, cả về sự kì lạ của con người. Người ta cứ nói thích mưa, cần mưa sau bao ngày nắng hạn, vậy mà khi mưa đổ xuống thật, người ta lại tìm cách né tránh nó. Như bật chiếc ô lên ngăn cách. Như khoác lên mình chiếc áo mưa bùng nhùng. Hay như Tâm bây giờ, trốn bay trốn biến vào cửa hàng tiện lợi kín bưng. Thế thì gọi là thích sao được. Thích là phải hết lòng bất chấp. Đi bộ dưới trời mưa, hòa làm 1 với nó. Đạp xe dưới trời mưa, bình tĩnh cảm nhận những mát lành. Mở lòng, chân thành, chấp nhận hết mọi khả năng bị ướt mưa cảm lạnh. Như vậy mới gọi là thích. Th

[Truyện Ngắn] Dải màu sau mưa

Hình ảnh
1. Hạt mầm thứ nhất Hôm đó, An có việc phải qua nhà dì. Đến khi bắt xe buýt trở về thì trời đã bắt đầu tối. Thoáng thấy xe đã hết chỗ ngồi, An đành đứng. Xe hết dừng rồi lại chạy, tăng tốc rồi lại phanh đột ngột khiến An cũng chao đảo. Đang lúc ấy, bỗng ai đó vỗ vỗ vai An. Cô nàng theo phản xạ quay lại nhìn - là một cậu bạn phía sau. Cậu ấy vỗ vỗ xuống chiếc ghế trống bên cạnh. An mỉm cười cám ơn rồi cũng nhanh chóng ngồi xuống. An không có thói quen nói chuyện trên xe buýt nên cứ im lặng ngồi đó. Chợt cậu bạn bên cạnh cất tiếng: - Cậu học trường Châu Thành à? - Đúng rồi. Sao cậu biết? - Đồng phục cậu. - Cậu ấy chỉ chỉ. An sực nhớ mình vẫn đang mặc đồng phục, thầm ân hận vì đã hỏi một câu nhớ ngẩn. Cảm thấy bản thân không biết phải nói gì nữa, An tiếp tục im lặng. - Cậu định đi đâu thế? Nhà cậu ở đâu? - Đối phương bất ngờ tiếp tục. - À tớ đang đi về nhà, khu Linh Nam. - An biết không nên nói ra những thông tin cá nhân cho người lạ như vậy nhưng không hiểu sao An vẫn muốn

những đám mây hình kẹo bông.

Hình ảnh
Mọi người gọi nó là Si. Nó đón nhận nickname đó bình thản. Nhưng Minh thì không. Cô bạn thân nhảy dựng lên sẵn sàng chiến đấu với bất kì ai thốt cái từ đó ra để gọi nó. Minh suốt ngày hằn học với nó. ” Phải phản kháng tụi nó mới không gọi như vậy nữa. Hiểu không?” ” Nhưng gọi vậy cũng có sao đâu?” ” Tụi nó mỉa mai mày, mày không thấy sao?” Cuộc nói chuyện sẽ diễn ra liên tu bất tận nếu nó trả lời :” Không!”. Nó không biết phải làm sao với con bạn bình thường hiền lành nhưng đụng chuyện này thì lại ngang ngược cứng đầu khủng khiếp. Vừa lúc đó, cái người mà nó không thể làm ngơ đi qua. Linh cười với nó, và liếc nhìn bộ dạng hung thần của Minh dè dặt. Nó bất giác đờ ra nắm lấy tay Minh. Minh nhìn cái mặt thảm thiết của nó trong nửa phút rồi cười khinh. ” Thích thì nói, dễ như ăn kẹo bông. Mày không nói là tao nói à!” Minh ghét nhất là con trai khi yêu mà bản lĩnh thiếu thốn. Nhỏ không chấp nhận được chuyện thằng bạn nối khố lại đi trồng si một người suốt cả năm ròng mà chưa m