mùa cây lá đỏ.

1. Năm tôi mười ba tuổi, gia đình tôi chuyển nhà vào mùa hè, tôi bắt đầu học ở một ngôi trường mới. Trường tổ chức một buổi dã ngoại lên núi. Lớp tôi và vài ba lớp khác được chọn đi chung vì có thành tích học tập tốt. Mỗi lớp đi một chuyến xe buýt riêng biệt, lớp tôi đến cuối cùng nên cắm trại muộn và chọn được địa điểm không mấy tốt đẹp. Trong khi cả lớp đang hì hục cắm trại, thầy giáo phân công tôi và Huy đi lấy nước ở một khúc suối gần đó về cho các bạn rửa tay sau khi cắm trại xong. Tôi và Huy đi cùng mấy bạn lớp bên nữa, loay hoay tìm mãi vẫn không tìm thấy con suối nào thì Huy đang đứng tán chuyện cùng với mấy cô bạn lớp bên cười đùa vui vẻ để mặc tôi tự tìm. Tôi bực bội quá bỏ đi trước, để mấy người cứ lụi hụi bám theo sau quên béng việc cần làm. 
Lát sau, trời nắng gắt lên tới đỉnh mới tìm thấy con suối. Mấy người kia vội chạy lại, mặt cười Huy cũng chạy lại phía tôi rồi cầm lấy can nước, tôi hậm hực nhìn hắn ta một cách tức tối và định trách cậu ta cho khoả cơn giận thì hắn ta nhanh nhảu lên tiếng trước cả tôi.
- Để tớ lấy nước cho. - Cậu ta thản nhiên nói, nhoẻn một nụ cười danh mãnh.
- Khỏi cần đồ khùng ạ. - Tôi chột dạ buông ra câu đó khi đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghét con người đó với ánh mắt sáng bừng lên nghĩ mình vô tội. Hắn đã cầm lấy can nước nhưng tôi giựt lại.
- Cứ đưa đây tôi lấy cho.
- Đã nói là không cần mà. - Giọng nói khảng khái của tôi với cậu ta, mặt tôi hơi nhăn nhúm. 
Cứ giành đi giành lại lúc đứng dưới những hòn đá chênh vênh ở suối vô tình làm tôi loạng choạng ngã ật về phía hắn. Chưa kịp phản ứng gì tôi đã ôm lấy hắn để cả hai chạm môi nhau một cách ngẫu nhiên ngã rạp xuống suối trước sự bàng hoàng của mấy cô bạn lớp bên. Thật không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra giữa tôi và cậu. Nhanh hơn cả ý nghĩ, tôi đứng đậy trong bộ dạng ướt nhẹp và những ánh mắt nhìn chúng tôi không dời. Tôi định giải thích gì đó rất nhiều cho mọi người nhưng lại vuốt mái tóc mình rồi đi trước không nói câu nào. Sau mùa hè đó, tôi không muốn gặp lại Huy nữa và cứ cố tránh mặt.
Đầu năm học bắt đầu vào mùa thu, tôi gặp lại Huy khi cậu ta đang trò chuyện cùng lũ bạn. Điều hy vọng nhất với tôi là không có ai nói về chuyện ở suối nước hôm đó. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi cúi gằm mặt xuống lẩn tránh đi ra phía sau sân trường trong giờ ra chơi để nhỡ cậu ta có nói thì tôi cũng bớt gặp rắc rối.
- Cậu định tránh mặt mình đến bao giờ nữa? - Giọng nói gai gai vang lên từ phía sau làm tôi chợt khựng lại bất động.
-Cậu đang nói cái gì vậy, tớ không hiểu cho lắm. - Tôi giả bộ như không biết gì và cố tỏ ra bình thản.
Ngay lúc ấy Huy thở hắt ra, trợn tròn mắt nhìn tôi. "Chả lẽ cậu không nhớ ..."
Tôi bịt mồm cậu ta lại, hốt hoảng nói nhỏ, "Thực ra đó chỉ là vô ý thôi mà. Đừng dữ dằn về chuyện hôm đó quá khẻo người ta biết hết bây giờ." Sau đó chúng tôi thỏa thuận sẽ không nói chuyện đó và cả hai phải giấu kín.

2. Nhà Huy gần khu phố nhà tôi, mỗi buổi sáng đi học Huy đều phải đi qua nhà tôi. Chính vì thế mà tôi đều đi học muộn để tránh gặp mặt cậu. Những ngày mùa thu trời trong vắt, tôi thường thấy Huy đi học từ rất sớm còn tôi thường có thói quen đi học muộn. Khi thức dậy vào buổi sáng, việc đầu tiên tôi sẽ làm là ra khu vườn nhỏ của mình trồng đủ thứ cây và ngắm nghía xem chúng đã lớn lên được chút nào chưa. Rồi tôi ngồi trên lên lan can phủ đầy rêu xanh cũ kĩ và uống sữa tươi chuẩn bị đi học. Trong những ngày đẹp trời đó tôi bắt gặp ánh mắt Huy hay nhìn mình từ tán cây thường xuân. Cậu ta tò mò điều gì đó mà cứ dửng dưng cười, tôi không rõ, khi đó tôi lại lườm cậu ta một ánh nhìn sắc bén.
Cậu ta vẫn đứng ở ngoài nhìn tôi như thế, như cách cậu thường tò mò về mấy vấn đề vô cùng hàn lâm với giáo viên dạy hóa ở lớp. Tôi ghét tính cách đó của Huy nên tôi thường đặt một chai nước ở ngoài vườn rồi khi nhìn thấy cậu ta tôi sẽ té cho hắn ướt nhẹp. Một ngày khác, Huy nhìn tôi và nói vội vàng trước khi tôi té nước vào người cậu.
- Cậu thường có thói quen đi học muộn, ... à không, phải là thói quen ra vườn vào mỗi buổi sáng à?
- Cậu quan tâm làm gì? - Tôi trả lời, nhảy xuống lan can rồi đi vào nhà sắp xếp đồ chuẩn bị đi học.
Nhiều ngày sau, cậu đi học ngang qua nhà tôi và ngồi trên lan can cùng tôi, cố biện minh rằng cậu chờ tôi đi học cùng cho tôi khỏi phải đi học muộn.
Nhà tôi là một căn nhà cũ kĩ xây theo kiểu kiến trúc Pháp, màu vàng rêu. Ba mẹ tôi đã li dị từ ngày tôi còn nhỏ chưa biết gì, tôi ở cùng mẹ, những kí ức về ba lâu dần cứ thế nhạt nhoà đi. Thậm trí tôi còn không thể nhớ nổi khuôn mặt ba mình nếu như không có một bức ảnh đóng khung để trên bàn học tôi. Mỗi buổi sáng tôi thường phải thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình vì từ sáng sớm mẹ tôi đã đi làm tới chiều muộn mới về. Tôi luôn sống độc lập rui rủi một mình như thế trong suốt thời gian dài.
Từ những buổi sớm ban mai, nắng vùng mình chiếu qua kẽ lá đánh thức tôi dậy. Thời điểm vào mỗi buổi sáng là khoảnh khắc có sương sớm mát mẻ nhất của cả một ngày. Tôi thường ngửi thấy mùi của quả thị phản phất quanh đây từ những ngày mùa thu. Trong veo và tuyệt diệu.
Trước ngôi nhà tôi là một cây sấu có tán lá rộng rợp khắp khoảng sân vườn trước nhà. Tôi hay ngồi trên lan can cũng bởi vì những âm thanh trong trẻo dịu dàng của một ngày mới cuốn hút tôi như trong truyện cổ tích. Huy hay nhặt những chiếc lá vàng rơi chớm thu từ cây sấu sắp xếp thành những hình thù kì quái mà tôi phải suy nghĩ mãi mới ra được. Sự xuất hiện của Huy trong những buổi sớm mai như vậy khiến tôi vui vẻ hơn rất nhiều.

3. Rồi một hôm, vì mải miết ngồi chơi trong nhà tôi mà chúng tôi đi học muộn. Đến gần cổng trường mặc dù đã chạy hết tốc lực nhưng tôi và Huy vẫn chẳng thể vào được. Năn nỉ bác bảo vệ mãi không xong, đang lo lắng tôi chợt nghĩ tới việc hôm nay có tiết kiểm tra lại càng khiến tôi rối rít hơn. Loay hoay mã không tìm ra cách, ánh mắt Huy chợt loé lên một ý nghĩ gì đó.
- Ở sau sân trường có bức tường thủng, chỉ còn cách chui vào đấy thôi.
- Liệu có chui được không? – Tôi cau mày nhìn Huy mà lòng cứ chấp chới lo sợt thầy giám thị bắt được.
Cậu nắm lấy tay tôi, hơi miết nhẹ, rồi chạy đi đến bức tường phía sau. Tôi hơi bất ngờ bởi cái nắm tay đột ngột của Huy khiến tôi bối rối gỡ tay cậu ấy ra. "Tớ tự theo được mà.", tôi chúi mặt xuống nói nhỏ. Lúc chui vào được thì bị thầy giám thị đi ngang qua trông thấy, ánh mắt tức giận của thầy nhìn chằm chằm vào tôi và Huy. Hai đứa chỉ lặng thinh đứng nguyên một chỗ, thầy hỏi đủ mọi thứ rồi bảo chúng tôi sau tiết thứ nhất xuống phòng giám thị viết bản kiểm điểm.
Đó là lần đầu tiên tôi bị xuống phòng giám thị viết bản kiểm điểm và đi học muộn. Mọi lần khác mặc dù tôi là học sinh hay đi học muộn nhưng chưa bao giờ phải xuống phòng giám thị. Tôi thường đến trường vào phút chót lúc đánh trống chứ không đi học muộn như hôm nay. Trong trường tôi, mọi người thường bảo nội quy quá khắt khe với học sinh, chỉ cần đi học muộn như này thôi là đã bị hạ một bậc hạnh kiểm trong tuần rồi.
Hết tiết một. Tôi uể oải xuống phòng giám thị sau bài kiểm tra chẳng mấy tốt đẹp. Huy chờ tôi ở cửa phòng giám thị rồi cả hai cùng bước vào. Lúc bước ra, giữa chúng tôi nhìn nhau nở một nụ cười niềm nở.
- Xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu. - Tôi gọi với lại trong khi Huy định bước đi trước. Im lặng một lúc. Tôi nhìn bờ vai mảnh khảnh của Huy mãi.
- Cậu không có lỗi gì đâu. Tớ vẫn sẽ đến nhà cậu vào buổi sớm.
Huy thở hắt ra, quàng tay qua cổ tôi rồi cùng đi về lớp. Lần đầu tiên tôi thấy chúng tôi thân thiết với nhau như một người bạn tri kỉ. Tôi cũng dần hiểu được tính cách con người cậu, dễ gần và đáng mến.
Chúng tôi cùng nhau đi học trên cung đường lá vàng rơi mùa thu. Bắt đầu từ những ngày trời sáng trong, bớt đi những cơn nắng chói chang, Huy đến nhà tôi nhiều hơn vào buổi chiều. Khoảng sân vườn nhà tôi vẫn luôn yên tĩnh không quá ồn ào để cho chúng tôi cùng nhau làm bài. Tôi vẫn luôn gạch chi chít vết bút đỏ vào công thức toán cho cậu nhớ. Nhiều lúc cậu gãi đầu không hiểu khiến tôi thẫn thờ nhìn cậu, lúc ấy ánh mắt chúng tôi giao nhau tạo nên cái cảm giác bối rối lạ kì. Mỗi lần như thế tôi phải cố lảng tránh bằng cách chúi mặt vào bài tập.
Tôi thấy cậu có một thói quen hay để vật gì đó lên đầu người khác. Có lẽ từ lần ấy, tần suất về cậu xuất hiện trong tâm trí tôi ngày một nhiều hơn. Lần đầu tiên mặt tôi đỏ bừng lên rồi trái tim đập liên hồi không theo nhịp khi nhìn bóng hình cậu.
Ngày hôm ấy tôi vẫn còn nhớ như in là một ngày mùa thu tháng tám. Tôi đọc sách trên một cái ghế đá cũ mèn dưới tán cây bàng trong sân trường vào giờ ra chơi. Nắng thấm thoắt chiếu những chấm vàng nhỏ trên trang sách, cậu nhẹ nhàng bước tới vỗ vai tôi. Tôi không chú ý tới cậu nhiều lắm mà cứ chăm chú đọc cuốn sách. Huy nhặt được chiếc lá rơi thả lên đầu tôi, ngắm nghía một rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Có bỏ ngay xuống không? - Tôi quay sang nhìn cậu ấy với bộ mặt ngây thơ quá đỗi.
- Đẹp mà. - Cậu tỏ ra vẻ mặt ngồ ngộ đáng yêu.
- Định giỡn mặt với tôi đó hả? - Tôi định đánh cậu ta một cái nhưng Huy bỏ chạy mà không cho chiếc lá ra khỏi đầu tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu, người con trai thân thương đã làm trái tim tôi rung lên những nhịp đập mà ngay cả chính bản thân tôi không thể kiểm soát nổi. Trong phút giây đó tôi cứ ngẩn người nhìn theo cậu mà không hề hay biết tiếng trống vào học đã vang lên. Rồi tôi giật mình bởi tiếng gọi vào lớp của lũ bạn, tôi cứ thế chạy ào vào lớp mà không nhìn đường gì cả.
4. Một ngày nọ tôi không thấy Huy đến nhà rủ tôi đi học, tôi thấy có gì đó bất an nên đi tìm nhà cậu. Người ta chỉ cho tôi nhà của cậu là một ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy trước cổng và bên trong là những cụm hoa tú cầu trồng đầu trước sân. Tôi bước đến và đứng trước ngôi nhà cậu nhưng không bấm chuông cũng không gọi bởi ngôi nhà cậu có tiếng ầm ĩ cãi nhau của người lớn. Lát sau, Huy vội vàng bước ra từ ngôi nhà, vẻ mặt tươi cười không thể che lấp đi sự ủ rũ.
Người ta ấy mà, đôi khi, người ta dùng nụ cười của riêng mình khoả lấp đi những điều buồn chán của những tháng ngày cả thế giới như muốn quay lưng lại với mình. Sự yếu mềm ấy sẽ giấu đi bằng sự mạnh mẽ như để chống trọi lại với cả thế giới. Thế rồi những ngày đáng sợ ấy rồi cũng qua.
- Cậu không sao chứ?
- Không sao cả. Ba mẹ tớ vẫn thường cãi nhau như thế với những việc chẳng đâu vào đâu, tớ nghe riết, mà sao cậu tìm được nhà tớ vậy?
- À, có người chỉ cho tớ. Nhìn nhà cậu có những cụm tú cầu đẹp thế.
- Tất cả đều do chị tớ trồng. Bây giờ chị ấy đi đại học rồi, toàn bảo tớ tưới nước giùm. Nhờ có cậu mà bây giờ tớ thích chúng hơn lúc trước. Hồi trước tớ hay bỏ bê đến ba bốn ngày mới tưới một lần, bây giờ tưới suốt. Chúng đối với tớ là một niềm vui, giống như cậu đã toả ánh nắng ban mai cho tớ.
Chúng tôi chậm rãi bước đi trên con đường thân thuộc đi học hàng ngày. Hôm nay trên con đường tràn ngập những vạt nắng mong manh và sương sa. Hoa dã quỳ đã nở vàng rợp cả lối đi.

Nhận xét

  1. How to make money with virtual sports betting
    Sports betting, or bet in the long 메리트카지노 run, is essentially gambling on individual outcomes of a game. 온카지노 These หารายได้เสริม outcomes will be determined by a model that is

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[review] tớ có một nỗi buồn mang tên cậu.

99 bông hồng và 1000 chiếc lá